28 thg 1, 2012

Miền bão tố

Đêm sắp tàn rồi đó
Về đi thôi, chúng mình
Sương giăng đầu ngọn cỏ
Ánh sao trời lung linh

Tình mình quá mong manh
Giữa dòng đời bão tố
Thì thôi ta cũng đành
Nếu cuộc tình dang dở

Yêu thương trọn một đời
Thì em ơi đâu dễ
Giọt đắng cay kiếp người
Tràn nỗi đau nhân thế

Con xin dâng Thượng đế
Buồn vui của đời con
Và tấm lòng sắt son
Thuộc về Người mãi mãi

Ở ngoài kia còn lại
Một thế giới hư vô
Bởi lòng người điên dại
Biển khổ vẫn vô bờ

Dù đời có ra sao
Ta vẫn cần phải sống
Và hãy cứ yêu nhau
Để thắp lên hy vọng

Ánh sáng của niềm tin
Vẫn hãy còn đây đó
Cho tình yêu chúng mình
Vượt qua miền bão tố.

Một ngày mới Tự do
Sẽ về trên xứ sở
Đời hết nỗi âu lo
Vì Tình yêu muôn thưở.

XUÂN DŨNG
01/2012

1 nhận xét:

  1. Nặc danh18:32 23/2/12

    Ở ngoài kia còn lại
    Một thế giới hư vô
    Bởi lòng người điên dại
    Biển khổ vẫn vô bờ...

    ...Nhưng anh ơi hãy nhớ
    Cuộc đời còn có nhau
    Cho dù xa cách mãi
    Nhưng tình mình khắc sâu!

    Bài thơ của anh tràn đầy niềm tin và hi vọng, em thích cảm giác đấy!

    Trả lờiXóa