20 thg 12, 2011

Jong In băng hà, Jong Un vạn tuế !

TX.DŨNG



Hôm nay lại nghe tin thêm một  “Lãnh tụ vĩ đại” nữa về chầu diêm vương, nhưng lần này không phải do nhân dân mà lại do ông trời, theo cái lời nguyền nghiệt ngã “Vì ngươi là bụi, nên phải trở về bụi” (Kinh thánh)
Chúc ông xuống dưới gặp được cụ Mác, cụ Lênin, cụ Xtalin, cụ Mao, cụ ...
Năm 2011 thật là “năm sao tháng hạn” của các nhà độc tài!
Xin được hô khẩu hiệu:
Jong In băng hà, Jong Un vạn tuế !
Muốn làm một bài thơ về ông nhưng không có đủ thời gian để sáng tác, đành mượn bài thơ của Tố Hữu để “sản xuất hàng nhái” vậy.


Đời đời nhớ ông
Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
Ông Kim Jong In  bên cạnh nhi đồng
Áo ông trắng giữa mây hồng
Mắt ông dữ tợn, miệng ông chẳng cười
Trên đồng xanh mênh mông
Ông đứng với em nhỏ
Cổ em quàng khăn đỏ
Chẳng biết hướng về đâu
Hai ông cháu cùng nhìn
Kim Jong In, Kim Jong In
Yêu biết mấy nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Kim Jong In!
Mồm con thơm sữa xinh xinh
Như con chim của hoà bình … trụi lông
Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, ông đã làm sao, mất rồi!
Ông Kim Jong In ơi! Ông Kim Jong In ơi!
Hỡi ôi Ông mất! Đất trời có không?
Thương cha thương mẹ thương chồng
Thương mình thương một ghét Ông ghét mười
Yêu con yêu nước yêu nòi
Yêu bao nhiêu lại ghét Người bấy nhiêu
Triều Tiên  khô héo quạnh hiu
Vì  Ông nên chẳng có nhiều vui tươi
Triều Tiên đói rách tơi bời
Vì Ông chẳng có được nồi cơm no
Triều Tiên cùm kẹp dày vò
Vì Ông chẳng có tự do tháng ngày
Khi mô dân có ruộng cày
Khi mô no ấm chuyện này hỏi ai?
Chuyện này Ông chỉ bó tay
Hỏi Ông Ông biết hỏi ai đây trời !
Con còn bé dại con ơi
Mai sau con nhé trọn đời ghét Ông
Ghét Ông mẹ để trong lòng
Nếu mà mẹ nói … là xong cuộc đời!
Ông nay dù đã chết rồi
Tội Ông còn mãi muôn đời khắc ghi.
12.2011

Ghi chú:
Nguyên văn bài thơ “Đời đời nhớ ông” của Tố Hũu:
Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
Ông Sta-lin bên cạnh nhi đồng
Áo Ông trắng giữa mây hồng
Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
Trên đồng xanh mênh mông
Ông đứng với em nhỏ
Cổ em quàng khăn đỏ
Hướng tương lai
Hai ông cháu cùng nhìn
Sta-lin! Sta-lin!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Sta-lin!
Mồm con thơm sũa xinh xinh
Như con chim của hoà bình trắng trong
Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, Ông đã… làm sao, mất rồi!
Ông Stalin ơi, Ông Stalin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! Đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ , thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười
Yêu con yêu nước yêu nòi
Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu!
Ngày xưa khô héo quạnh hiu
Có Người mới có ít nhiều vui tươi
Ngày xưa đói rách tơi bời
Có Người mới có được nồi cơm no
Ngày xưa cùm kẹp giày vò
Có Người mới có tự do tháng ngày
Ngày mai dân có ruộng cày
Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai?
Ơn này nhớ để hai vai
Một vai ơn Bác một vai ơn Người
Con còn bé dại con ơi
Mai sau con nhé trọn đời nhớ Ông!
Thương Ông mẹ nguyện trong lòng
Yêu làng, yêu nước, yêu chồng, yêu con
Ông dù đã khuất không còn
Chân Ông còn mãi dấu son trên đường
Trên đường quê sáng tinh sương
Hôm nay nghi ngút khói hương xóm làng
Ngàn tay trắng những băng tang
Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời.
(5-1953)
(Trích tập thơ Việt Bắc – Tố Hữu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét